Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Latest topics
» Mong ho tro cua cac ban lop QT1 K12
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P4 I_icon_minitimeMon Mar 07, 2011 11:37 pm by greenstarvn

» phần mềm quản lý kho giá rẻ nè
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P4 I_icon_minitimeTue Dec 07, 2010 2:55 pm by hannad

» Thiết kế website chuyên nghiệp giá rẻ nè
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P4 I_icon_minitimeTue Dec 07, 2010 2:53 pm by hannad

» Ke toan quan tri
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P4 I_icon_minitimeFri Dec 04, 2009 1:40 am by phuonganh0704

» Trao sách tận tay - Giá rẻ
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P4 I_icon_minitimeSat Nov 07, 2009 12:30 am by Admin

» Xin chào các bạn, mình có chút góp ý
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P4 I_icon_minitimeThu Oct 08, 2009 10:42 pm by binhvuxuan

» Lịch thi Môn Kế Toán Quản Trị nè bà con!
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P4 I_icon_minitimeWed Sep 30, 2009 11:27 pm by nguyenthachbao

» Tài liệu tham khảo môn "Hành vi tổ chức"
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P4 I_icon_minitimeWed Sep 30, 2009 11:25 pm by giapvanvy

» câu hỏi ôn tập kt vĩ mô- mình ko post file được(kô thấy chỗ nào cho post)
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P4 I_icon_minitimeSat Sep 26, 2009 9:00 am by Thu Linh bo

Thống Kê
Hiện có 1 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 1 Khách viếng thăm

Không

[ View the whole list ]


Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 21 người, vào ngày Thu Dec 19, 2013 10:45 pm
Statistics
Diễn Đàn hiện có 102 thành viên
Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: uluamak

Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 1054 in 302 subjects

Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P4

Go down

Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P4 Empty Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P4

Bài gửi by hiepsi Sat May 16, 2009 7:50 pm

8

... tiếp

Tôi nhìn qua cửa sổ: một phụ nữ mắt màu hạt dẻ đang bước xuống cầu
thang. Gót giầy cô gõ lóc cóc trên các bậc, tôi biết cô ta đi giầy cỡ
35.

Cứ như trong chuyện cổ tích, tình cờ đã tụ hội chúng tôi trong cùng một
toà soạn, nhưng cô ta chưa biết điều đó. Lúc này cô ta đang đánh máy
bài của tôi và không biết rằng đó là tôi, chính tôi...

Tôi không thể nào kìm nổi nữa, tôi nóng lòng muốn báo cho cô biết tin
đó. Lần đầu tiên, tôi gọi cô sớm như vậy trong buổi tối, nhưng không ai
trả lời. "Chẳng can hệ gì, tôi nghĩ, mình sẽ gọi điện vào giờ
thươờnglệ, và như vậy cũng sẽ là một ngạc nhiên thú vị".

Tôi gọi dđện cho cô vào lúc thích hợp.

- Chào cô. Tôi đã gọi điện cách đây hai giờ.
- Sao lại sớm vậy? Lúc ấy tôi đang ở nhà một cô bạn. Tôi bận nhiều việc nên ở lại nhà cô ta để làm cho xong.
- Việc gì thế vậy? - tôi hỏi bằng giọng tinh nghịch nhất.
- Tôi nhận thêm công việc ở nhà. Ông thủ trưởng mới của tôi giao cho tôi đấy.
- Thủ trưởng mới của cô?
- Vâng, hôm nay có ông trưởng ban mới đến nhận việc.
- Ông ta thế nào? Tôi hỏi, đã sắp phì cười.
- Thế nào ấy à? Tôi chẳng thích ông ta. Nom kiêu lắm. Nhưng quả tình là khó mà xét đoán trên cái ấn tượng đầu tieê.

Tôi ngớ ra, cái dị bản này thật tôi chưa hề nghĩ tới.

- Cô không thích ông ta ở điểm nào?
- Ồ, chẳng có gì quan trọng. Ấn tượng đầu tiên thường là sai lầm. Có
thể ông ta rất tốt. Dù sao, ông ta cũng có dáng chững chạc lắm. Ông ta
to cao, cân đối, có một khuôn mặt đẹp, nhưng kiêu kỳ quá. Lại còn cái
lối kênh kiệu nữa. Ông ta lấy giọng cấp trên:" Cô haãyđánh máy ngay cho
kịp sáng mai".

Lần đầu tiên cô đã để lọt một điều gì đó về nghề nghiệp của cô. Nhưng
tôi không hỏi thêm gì nữa. Tôi còn biết nhiều hơn cô có thể kể.

- Thế còn anh? Đã ổn chưa? Anh đã tìm được công việc mới chưa? - Cô ta hỏi.

Tôi không hề có ý định nuôi dưỡng trò hiểu lầm với cô ta, nhưng đúng
lúc ấy, có một thứ phanh hãm bỗng dưng tác động trong tôi, và tôi nói:

- Không cô ạ, tôi đã đổi ý kiến. Tôi ở lại chỗ làm việc cũ.

Sáng hôm sau, tôi được nhìn thật sự nàng Mêđina của tôi lần đầu tiên.
Hôm qua tôi có nom thấy cô, nhưng khuôn mặt cô lúc ấy là một trong bao
nhiêu khuôn mặt khác cũng hấp dẫn và dễ thương theo kiểu của nó, nhưng
chẳng có gì đặc biệt, một khuôn mặt chung chung, có lẽ đẹp đấy, nhưng
một vẻ đẹp tẻ và nhợt nhạt.

Bây giờ, trong lúc đọc lướt bài báo cô vừa đánh, tôi vừa kín đáo quan
sát cô ta, cố gắng tìm ra mối liên hệ giữa con người nom thấy được, rất
xa lạ với tôi kia và cái "tôi" của cô ta trong điện thoại, đối với tôi
xiết bao gần gũi và thân thuộc.

Tôi đối xử với cô ân cần và tế nhị, vẻ quan tâm và lễ độ hết mức, và tôi rất muốn biết cô có chú ý sự thay đổi ấy không?

Muốn vậy, tôi phải đợi đến giờ gặp gỡ ở điện thoại.

- Đấy nhé, tôi đã bảo với anh rằng chớ nên tin ở ấn tượng ban đầu. Ông
ta quả là hết sức nhã nhặn, hết sức dễ chịu. Thật là một con người tốt
tuyệt.
- Cô chớ vội xét đoán trên ấn tượng thứ nhì, nó cũng có thể nhầm lẫn đấy.
- Không đâu! Hôm qua, thậm chí tôi cũng không thể nom thấy mặt ông ta nữa. Hôm nay thì tôi thấy rồi.

"Cô ấy có thì giờ làm chuỵen đó bao giờ vậy?- Tôi nghĩ - Cô ấy có nhìn mình đâu".

-... Mắt ông ta mới trong trẻo, sâu xa và thông minh làm sao - cô ta nói tiếp.
- Tôi đã bắt đầu ghen rồi đấy - tôi nói.

Cái trò chơi bắt đầu như vậy đấy. Tôi thì tôi biết rõ luật lệ trò chơi, còn cô thì không.

Đến lúc này tôi chẳng làm gì được nữa rồi. Tôi không còn kiểm soát được
sự việc, như người ta không thể kiểm soát dược một bức thư bỏ thùng.

Trò chơi này đòi hỏi một số điều kiên. Điều quan trọng nhất không phải
ở chỗ đừng để cô ta nhận ra giọng của tôi: Khi nói điện thoại, bao giờ
tôi cũng dùng đến khăn mùi soa mà là phải thay đổi hoàn toàn từ vựng
của tôi, cách phô diễn và giọng điệu của tôi, tôi phải ứng xử cách khác
đi, và điều này khó hơn cả, thay đổi tâm lý.

Trong công việc, tôi cố gắng trở thành một con người khác. Độ lượng,
nhưng xa vời, trong bộ áo giáp kín mít của anh ta. Thế rồi, ở điện
thoại, cô ta nói với tôi, xem xét tôi trên tất cả mọi góc độ, phân tích
tinh tế và chính xác từng bước chân, từng cử chỉ nhỏ của tôi, nét mặt
của tôi. Của đáng tội, chính tôi cũng thường hay lôi kéo cô ta vào cái
đề tài đó, nhưng khoảng về sau, càng ngày tôi càng cảm thấy không còn
cần thiết, chính cô ta hướng câu chuyện về Xâymua Khalilôvich. Cô nói
về anh ta rất lâu và một cách thích thú trong những cuộc trò chuyện đêm
bằng điện thoại với Ruxtan. Nhưng không bao giờ cô nói về Ruxtan với
Xâymua Khalilôvich. Vả chăng, chẳng ai biết về những cuộc hẹn hò bằng
điện thoại của cô. Tôi cũng chẳng hiểu nên vui hay nên buồn về chuyện
đó. Đôi khi tôi cho rằng cô không nói về Ruxtan vì cô hoàn toàn không
quan tâm đến anh ta, và điều đó khiến tôi buồn lòng, ngược lại, có
những lúc tôi lại tự nhủ cô giấu kín những quan hệ của cô với anh ta
như một cái gì quý báu, cơ bản và thiêng liêng đối với cô. Xảy ra một
điều kỳ lạ, một thú phân thân trong tình cảm của tôi. Với tư cách là
Xâymua Khalilôvich, bạn có tưởng tượng được không, tôi ghen với những
cuộc hẹn hò đêm bằng điện thoại của Mêđina. Và ban đêm - lúc bấy giờ
tôi là Ruxtan - những câu chuyện không bao giờ dứt của cô về Xâymua
Khalilôvich khiến tôi khó chịu.

- Chúng ta gọi nhau bằng anh em có được không? - một hôm tôi đề nghị - Chúng ta đã quen nhau lâu rồi.
- Đồng ý, em đồng ý - tôi nghe nói.
- Vậy thì, anh chúc em ngủ ngon - tôi nói, sung sướng như một đứa trẻ con: với tôi, cô ta xưng em và với hắn ta, cô xưng tôi.

Tôi kinh ngạc nhận ra là lần đầu tiên tôi nghĩ tới cái tôi kia của tôi ở ngôi thứ ba.

- Anh có cảm giác em không đến nỗi thờ ơ đối với anh ta.
- Sao anh biết? - cô ta đáp, giọng tinh nghịch - Có lẽ là cả anh ta nữa, anh ta cũng không thờ ơ đối với em.

Tôi giận dữ đặt máy xuống. Luôn mấy ngày tôi không gọi điện. Có vẻ nhưu
cô ta không hải là người duy nhất ở nơi làm việc nhận thấy tôi quan tâm
đến cô. Một hôm trong lúc tôi vui vẻ gẫu chuyện với cô trong hành lang,
mộ dân kỳ cựu của toà soạn xáp tới.

- Này cậu chớ có hoài công! - anh ta vừa nói vừa cười và nhìn thẳng vào
mắt cô - Có người đã thử rồi đấy! Chẳng an thua, cho tới nay, chưa ai
có thể làm tan chảy trái tim băng giá của cô đánh máy chúng ta.

Cả ba chúng tôi phá lên cười và lúc cô ta đi khỏi, anh ta nói thêm:

- Hoàn toàn không sao hiểu thấu được. Cô ta sống như một ni cô và giữ trung thành với ông chồng đã chết.

Cũng trong dịp này tôi được biết chồng cô ta vốn là một phi công và anh ta đaãbỏ mình trong một tai nạn máy bay.
............
tiếp

Chiều hôm đó, xong việc muộn, lúc đi ra tôi nhận thấy cô vẫn đang ngồi
đánh máy. Ngón tay cô thon dài và nom cô cứ như đang dạo dương cầm.

Đêm, tôi gọi điện cho cô. Cô bảo:

- Anh là tàn nhẫn lắm nhé. Tại sao đang nói lại bỏ máy? Đã thế, nghe em
nói đây, cho anh giận luôn một thể. Hồi tối, anh Xâymua Khalilôvich đã
đưa em về tận nhà đấy.
- Sao, anh ấy đưa em về?

Bạn đọc có thể tin rằng cái ngạc nhiên của tôi hoàn toàn thành thực.

- Có gì đâu. Em làm vịêc muộn, thế rồi anh ấy đề nghị đưa em về. Thật là một trang hiệp sĩ.

"Một thằng đại ngốc thì có" tôi nghĩ bụng. Thật vậy, cô ta ra về muộn, thế mà tôi, tôi không hề nghĩ đến chuyện đưa cô ta về.

Nhưng tôi lại hiểm thêm ra một điều khác nữa, cô ta lấy những ước muốn
của mình làm hiện thực, và giả sử Xâymua đã đưa cô ta về, chắc điều đó
ẽ không làm cô khó chịu. Nhưng cũng có thể, chẳng qua cô muốn chọc tức
tôi tý chút, để báo thù việc tôi đã bỏ máy xuống khiến tôi đâm ghen?
Vậy là cô cũng đối xử với tôi nữa, tôi, "người yêu thầm qua điện thoại"
của cô một cách đặc biệt. Tôi cứ đoán già đoán non trăm thứ chuyện.
Nhưng lần sau đó, khi cô lại làm việc muộn, tôi liền biết tôi phải làm
gì.

Chúng tôi bước đi dọc các đường phố vắng, và tôi hỏi

- Đêm, khi không bận việc, thì cô làm gì?
- Tôi ở nhà - cô đáp - Đơn giản thế thôi ư? Một mình?
- Vâng, nhưng sao lại đơn giản thế thôi ư? Tôi đọc nhé, tôi nghe đài nhé.

Cô ta lại sắp kể cho tôi nghe vè cái máy thu thanh tất cả những điều cô
đã nói với tôi ở điện thoại chăng? Nhưng cô nói sang chuyện khác, và
tôi biết ơn cô về điều đó.

- Cửa sổ nhà tôi đấy, cô nói và chỉ lên tầng gác hai.

Chúng tôi đang ở cạnh cổng vào. Cô tháo găng tay.

- Có lẽ chỗ cầu thang hơi tối. Tôi có thể đưa cô lên tận phòng.
- Không - cô nói.

Nhưng tôi nhất quyết không chịu quy hàng.

- Thế cô không muốn mời tôi vào nhà ư?
- Tôi sẽ vui thích được mời anh. Nhưng lúc này khuya quá rồi. - Cô vừa
nói vừa xem đồng hồ tay, và tôi cảm thấy cố đã có vẻ sốt ruột.
- Khuya? Cô đi ngủ sớm thế kài ư?
- Không đâu... - cô bật lên tiếng cười.
- Vậy thì, nếu cô không muốn đãi tôi cả một tách cà phê, có lẽ chúgn ta có thể đi dạo chơi chút nữa.

Cô lặng lẽ đi bên tôi. Chúng tôi đi vòng quanh nhà cô nhiều lần. Tôi
tha thiết muốn được vào nhà cô biết bao, muốn nhìn thấy căn phòng ấy và
nghe những gam nhạc của cô gái láng giềng, nhìn thấy cái máy thu thanh
bé nhỏ của cô, chiếc đền đầu giường ngủ và chiếc ghế bành. Và biết đâu,
nếu như đêm ấy cô mời tôi có lẽ tôi đã nói thật cái trò chơi hai mặt
của tôi cũng nên??

Nhưng lúc tôi và cô lại đi ngang qua công, cô liền nhanh nhẹn chìa tay ra.

- Cám ơn nhé, anh Xâymua Khalilôvich. Chúc ngủ ngon.
- Nhưng cô nên nhớ câu "Sáng từ chôi, tối ngồi xuống" đấy nhé, tôi nói.

Cô ta cười rồi quay lưng bước đi. Tôi lắng nghe tiếng gót giầy của cô
gõ trên cầu thang. Và tôi đột nhiên hiểu ra tại sao cô vội vàng đến
thế, có vẻ sốt ruột đến thế và cứ luôn nhìn đồng hồ: cô không muốn bỏ
lỡ cuộc chuyện trò điện thoại.

Cô đang ngóng chờ tôi gọi cô.

Ít hôm sau, trong một buổi họp chớp nhoáng, ông thư ký toà soạn của
chúng tôi phát biểu cứ ngang phè phè, tôi xin nói và quật đổ tơi bời
những ý kiến ông vừa nói. Ông ta đã làm việc ở toà soạn từ bao nhiêu
năm nay và chắc hẳn chưa có ai dám nói với ông ta bằng một giọng như
vậy trước mặt toàn thể nhân viên.

Sau cuộc họp, tôi cảm thấy áy náy. Trước hết vì tôi cũng không phải
hoàn toàn có lý, sau nữa tôi nhớ lại lời khuyên của Phiru, tôi chẳng
muốn rời bỏ toà soạn một chút nào, vì Mêđina đang làm việc ở đó. Thế là
tôi bước vào phòng ông thư ký.

Tối hôm ấy khi gọi điện cho Mêđina, tôi đã biết trước chúng tôi sẽ nói chuyện gì.

- Anh Ruxtan biết không, cái anh chàng Xâymua chỗ chúng em nom thế mà
ghê lắm nhé. Hôm nay trong cuộc họp, anh ấy đã phê ông thư ký toà soạn
một trận ra trò. Anh ạ, thật khó mà tin được, cho đến nay chưa hề một
ai dám nói ngược lại ông ta. Ấy thế mà anh Xâymua đã làm điều đó trước
mặt tất cả mọi người.

- Anh biết cái hạng người như thế. Quả thật anh biết họ rất rõ. Họ làm
ầm ĩ trong các cuộc họp, họ đọc những bài phát biểu táo bạo trước mặt
mọi người và sau đó, anh đánh cuộc là anh chàng Xâymua của em đã đi gặp
ông thư ký để xin lỗi riêng, không có người chứng kiến.
- Sao anh ác thế nhỉ? - cô ta buồn rầu thốt lên - Vì sao anh không thích anh ấy nhỉ?
- Vì rằng em yêu anh ấy, còn anh, thì anh yêu em.
- Thật quá lắm, thế này thì rồi cứ yêu đương nhau lung tung cả.
- Tất nhiên em cho là buồn cười. Nhưng khốn nỗi, anh ta, thì em giáp mặt với anh ta, em đi xem chiếu bóng với anh ta...
- Làm sao anh biết được là em đi xem chiếu bóng với anh ấy?
- Anh đoán.

Cô ta cười. Rõ ràng cái ý nghĩ đó làm cô thích thú.

- Còn với anh, thì chỉ là qua điện thoại.
- Nhưng chúng ta đã thoả thuận rồi mà!
- Em đã nói về anh với anh ta chưa?
- Không đâu! Em sẽ chẳng bao giờ nói với ai. Anh biết đấy, đối với em,
đó là một cái gì.... - Cô ngừng lại tìm từ - Một cái gì.... thiêng
liêng...
hiepsi
hiepsi
Cấp 4
Cấp 4

Posts : 138
Điểm : 17005
Được cảm ơn : 7
Join date : 28/03/2009
Age : 38
Location : TP. HỒ CHÍ MINH

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết