Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Latest topics
» Mong ho tro cua cac ban lop QT1 K12
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P3 I_icon_minitimeMon Mar 07, 2011 11:37 pm by greenstarvn

» phần mềm quản lý kho giá rẻ nè
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P3 I_icon_minitimeTue Dec 07, 2010 2:55 pm by hannad

» Thiết kế website chuyên nghiệp giá rẻ nè
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P3 I_icon_minitimeTue Dec 07, 2010 2:53 pm by hannad

» Ke toan quan tri
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P3 I_icon_minitimeFri Dec 04, 2009 1:40 am by phuonganh0704

» Trao sách tận tay - Giá rẻ
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P3 I_icon_minitimeSat Nov 07, 2009 12:30 am by Admin

» Xin chào các bạn, mình có chút góp ý
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P3 I_icon_minitimeThu Oct 08, 2009 10:42 pm by binhvuxuan

» Lịch thi Môn Kế Toán Quản Trị nè bà con!
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P3 I_icon_minitimeWed Sep 30, 2009 11:27 pm by nguyenthachbao

» Tài liệu tham khảo môn "Hành vi tổ chức"
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P3 I_icon_minitimeWed Sep 30, 2009 11:25 pm by giapvanvy

» câu hỏi ôn tập kt vĩ mô- mình ko post file được(kô thấy chỗ nào cho post)
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P3 I_icon_minitimeSat Sep 26, 2009 9:00 am by Thu Linh bo

Thống Kê
Hiện có 2 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 2 Khách viếng thăm

Không

[ View the whole list ]


Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 21 người, vào ngày Thu Dec 19, 2013 10:45 pm
Statistics
Diễn Đàn hiện có 102 thành viên
Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: uluamak

Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 1054 in 302 subjects

Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P3

Go down

Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P3 Empty Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P3

Bài gửi by hiepsi Sat May 16, 2009 7:49 pm

6

.........tiếp

Chúng tôi ăn mừng năm mới tại nhà Phiru. Cặp vợ chồng mới Raxim và
Pharida cũng có mặt. Mười hai giờ kém mười khuya, chúng tôi ngồi vào
bàn ăn mà chị vợ Phiru, được các chị khác giúp tay, đã bày soạn rất
thẩm mỹ. Tôi đến cuối cùng. Trời giá buốt và thật đặc biệt dễ chịu thấy
mình ngồi trong một căn nhà ấm áp sáng sủa sau khi đường đầu với bão
tuyết ngoài đường.

Đồng hồ điểm nửa đêm, chúng tôi ôm nhau hôn, trao đổi với nhau những
lời chúc hạnh phúc tốt lành. Phiru tuyên bố năm sắp đến sẽ là một năm
lịch sử, vì mọi người sẽ cưới vợ cho Xâymua. Rồi chúng tôi uống thêm
cốc nữa và Phiru gọi tôi ra chỗ riêng. Hai đứa chúng tôi ngồi đấy, tay
cầm cốc, Phiru đã say mềm, anh ta nâng cốc chúc mừng tôi:

- Chúc cậu sức khoẻ. Mong cậu cứ luôn luôn giữ được sự thẳng thắn và
trung thành với những nguyên tắc của mình, nhưng đôi khi cũng biết thực
tế hơn một chút. Tớ biết, trong thâm tâm cậu bắt đầu khinh tớ rồi đấy.
Đúng thế không? Có thể tớ sẽ bán mình vì một bộ đồ gỗ "kiểu cổ" hiện
đang hợp thời trang, hay vì một bộ áo lông cho Xêmaia. Không đâu, tớ sẽ
không bao giờ nói điều gì trái với lương tâm, cậu có thể tin chắc như
vậy. Nhưng đôi lúc cũng cần nhân nhượng ở một điểm để kháng cự tốt hơn
ở điểm khác. Muốn giữ vững quan điểm của mình đôi khi cũng phải chịu
một vài thoả hiệp.
- Có lẽ cậu có lý. Nhưng tất cả những trò tính toán ấy... quá phức tạp đối với tớ.
- Thôi vậy - Anh ta khoát tay vẻ chán chường - Nào, làm thêm cốc nữa. Bây giờ cậu sẽ công tác ở đâu?
-Ở một toà báo - tôi nói - Và tớ sẽ nghiên cứu khoa học theo chương trình riêng của tớ. Tớ đã được nhận vào làm rồi đấy.
- Cậu tự biết rõ cậu hơn, nhưng tớ chẳng tán thành cậu tẹo nào hết.

Anh ta ngồi vào bàn dương cầm, và chị vợ hát bài tủ mới nhất của đài.
Đột nhiên, tôi nhớ tới gam nhạc, rồi tới chiếc máy thu thanh.

- Tôi muốn nâng cốc chúc vài lời.

Tất cả mọi người quay về phía tôi, ai nấy ngạc nhiên, vì biết tôi không bao giờ chúc rượu.

- Chúng ta hội họp tại đây đông đủ, và thích thú sống bên nhau. Nhưng
giờ đây chúng ta hãy có một ý nghĩ hướng về kẻ đang cô đơn. Chẳng hạn
một người gác barie.
- Người nào? - Mọi người hỏi.
- Người gác barie - Tôi nói với một giọng hơi khiêu khích - Phải, hãy
nghĩ tới những người gác barie, họ thuộc lòng các giờ tàu và đêm đêm từ
trong túp nhà bé nhỏ quạnh hiu của họ bước ra giữa cơn bão tuyết để bẻ
ghi và cho tàu chạy qua.
- Cậu hình như hơi quá chén rồi đấy - Raxim nói.
- Không đâu, chẳng qua là bác gác barie đang gà gật đấy thôi - Phiru
đáp lại, và chị vợ phá lên cười. Những người khác cũng cười theo. Phiru
nhìn tôi và đứng dậy - Thôi nhé! Cậu ấy sẽ mếch lòng cho mà xem. Tôi
yêu cầu mọi người đừng cười nữa. Vậy thì, chúc sức khoẻ những người gác
barie!

Anh ấy nâng cốc.

- Không - tôi nói - Không phải tôi muốn chúc rượu các bác gác barie.
Các bạn đã cắt lời tôi. Tôi muốn chúc rượu một người nào khác kia. Và
tôi nói trước cho mà biết, kẻ nào dám sinh sự đùa cợt thì sẽ biết tay
tôi...
- Ái dà dà! Thế cơ đấy! Cứ nói đi, bọn này nghe đây...
- Tôi muốn nâng cốc chúc sức khoẻ một con người lúc này đang ngồi một
mình trước máy thu thanh. Người ấy thuộc làu như cháo giờ giấc tất cả
các buổi phát của tất cả các chương trình phát thanh, và chờ đón các
buổi hoà nhạc như người gác barie đón chờ tàu. Căn phòng của người ấy
thâu gồm toàn bộ thế giới, nhưng người ấy cũng không vì vậy mà bớt cô
đơn với thế giới.

Tôi uống luôn một hơi cạn cốc.

Những người khác lặng lẽ uống, phân vân, đoán già đoán non này nọ, rồi cuộc nói chuyện lại tiếp tục, nhưng về đề tài khác.

Tôi bước ra hành lang, quay số và chờ đợi hồi lâu. Không ai trả lời.
"Mình nói chuyện với anh gác barie là nói chuyện tầm phơ - tôi tự nhủ -
Cô ta chẳng có mất phương hương đâu. Chắc hẳn cô ta đang ăn giao thừa ở
đâu đó. Mà như vậy thì có gì đáng lạ cơ chứ?"

Tôi gọi lại nhiều lần nữa. Tôi gọi vào lúc một giờ để chúc mừng cô năm
mới, giờ của Moscow. Rồi một giờ sau đó, giờ Praha, rồi lại một giờ sau
đó nữa, chẳng rõ theo múi giờ gì, có lẽ múi giờ Greenwich. Và mãi đến
năm giờ rưỡi sáng, khi gọi từ một buồng điện thoại, tôi mới nghe giọng
cô ta.

- Tôi xin chúc mừng cô nhân dịp năm mới Đại Tây Dương.
- A! Anh đấy ư? Tôi vừa mới về anh ạ.
- Tôi biết. Tôi đã gọi điện cho cô suốt đêm.
- Tôi lại nhà một cô bạn.
- Chẳng can hệ - tôi nói - Nhân dịp năm mới, tôi muốn thú thực với cô một điều trọng đại: Tôi yêu cô đến điên cuồng.

............

7

... tiếp

- À, ra thế! - Cô ta bật cười - Thật là một ngạc nhiên thú vị vào những giờ đầu tiên của năm mới.
- Cô là hạnh vận của tôi, mặt trời nhỏ của tôi, hòn ngọc của tôi, tôi
không biết nên nói những lời lẽ gì trong trường hợp tương tự, nhưng tôi
yêu cô như tôi chưa từng yêu ai như thế. Tôi biết như vậy là ngu ngốc,
là phi lý, tôi chưa từng gặp cô bao giờ, thế nhưng nó là như thế đấy.
Đời tôi chẳng có ý nghĩa gì nếu không có cô.

- Nếu không có máy điện thoại của tôi - cô ta sửa lại cho chính xác -
Ấy thế mà, anh biết không, cho dù người ta biết những lời nói ấy chỉ là
chuyện phất phơ, người ta vẫn cảm thấy êm tai đấy anh ạ.

Đó là lần đầu tiên câu chuyện của chúng tôi không có những gam nhạc đi
kèm: trời đã rạng. Do hồi bé có học nhạc, lúc ấy trong óc tôi nẩy một ý
so sánh: cuộc sống, nó như một gam crômatich, các phím trắng xen kẽ các
phím đen như ngày xen kẽ với đêm, như những ngày đẹp đẽ tươi sáng xen
kẽ với những ngày u ám không vui.

- Bao giờ tôi có thể gặp cô đấy nhỉ? À, mà cô có lý, đó là một cách
thức yêu rất đẹp: qua dây điện thoại. Một mối liên hệ hoàn hảo.
- Và một chiều - cô nói - Theo cái nghĩa là, anh thì anh có thể gọi điện cho tôi, còn tôi thì không.
- Vâng, chính vì vậy mà tôi cần phải gặp cô. Cô ở phố nào nhỉ, tôi sẽ đến ngay tức khắc.
- Tôi xin anh - cô ta đáp. Và tôi cảm thấy dường như có chút đau khổ
trong giọng nói - Anh đừng tước mất của tôi niềm vui này. Nếu anh còn
đề nghị với tôi những điều như vậy - và anh hãy tin tôi, tôi đã từng
nghe không ít những lời như thế - thì chúgn ta sẽ thôi không còn nói
chuyện với nhau nữa - Ngừng một lát, cô nói tiếp - Lâu nay tôi cảm thấy
rất mến anh. Và anh là người đầu tiên tôi nói điều đó từ ngày chồng tôi
mất đi.

Ngày mùng ba tháng giêng, tôi đến nơi làm việc mới. Tôi ngồi suốt một
ngày thảo một bài báo dài. Chiều, ông thư ký toà soạn bảo tôi mang bài
đến cho cô đánh máy để cô kịp đánh, nhất thiết phải xong trước sáng
mai. Ở cửa phòng cô thư ký, một danh sách dài kê số điện toại của càc
nhân viên. Tôi vô tình đọc lướt và đột nhiên giật mình khi nhận ra con
số quen thuộc, như khi người ta gặp một người quen trong đám đông.

- Vêliđađê là ai vậy? - Tôi hỏi đồng chí thư ký.
- Cô đánh máy của chúng ta đấy. Anh vừa đưa bài cho cô ta đấy thôi. Có chuyện gì vậy?

.............
hiepsi
hiepsi
Cấp 4
Cấp 4

Posts : 138
Điểm : 17008
Được cảm ơn : 7
Join date : 28/03/2009
Age : 38
Location : TP. HỒ CHÍ MINH

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết