Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Latest topics
» Mong ho tro cua cac ban lop QT1 K12
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P1 I_icon_minitimeMon Mar 07, 2011 11:37 pm by greenstarvn

» phần mềm quản lý kho giá rẻ nè
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P1 I_icon_minitimeTue Dec 07, 2010 2:55 pm by hannad

» Thiết kế website chuyên nghiệp giá rẻ nè
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P1 I_icon_minitimeTue Dec 07, 2010 2:53 pm by hannad

» Ke toan quan tri
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P1 I_icon_minitimeFri Dec 04, 2009 1:40 am by phuonganh0704

» Trao sách tận tay - Giá rẻ
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P1 I_icon_minitimeSat Nov 07, 2009 12:30 am by Admin

» Xin chào các bạn, mình có chút góp ý
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P1 I_icon_minitimeThu Oct 08, 2009 10:42 pm by binhvuxuan

» Lịch thi Môn Kế Toán Quản Trị nè bà con!
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P1 I_icon_minitimeWed Sep 30, 2009 11:27 pm by nguyenthachbao

» Tài liệu tham khảo môn "Hành vi tổ chức"
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P1 I_icon_minitimeWed Sep 30, 2009 11:25 pm by giapvanvy

» câu hỏi ôn tập kt vĩ mô- mình ko post file được(kô thấy chỗ nào cho post)
Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P1 I_icon_minitimeSat Sep 26, 2009 9:00 am by Thu Linh bo

Thống Kê
Hiện có 2 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 2 Khách viếng thăm :: 1 Bot

Không

[ View the whole list ]


Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 21 người, vào ngày Thu Dec 19, 2013 10:45 pm
Statistics
Diễn Đàn hiện có 102 thành viên
Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: uluamak

Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 1054 in 302 subjects

Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P1

Go down

Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P1 Empty Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại P1

Bài gửi by hiepsi Sat May 16, 2009 7:44 pm

Tôi, em, hắn ta và chiếc máy điện thoại

Những con số điện thoại
Không con nào giống nhau
Những con số tương ứng
Với một giọng con người...
Những ngày buồn u ám
Không ngày nào giống nhau
Khi em không đáp nữa
Điện thoại cũng im lìm
(Vaghip Vêlikốp)

Hôm qua số điện thoại của em đã chết. Không phải chỉ con người mới
chết. Những con số điện thoại cũng có chết đấy. Chúng ta, trong cuộc
đời, thường lãng quên rất nhiều con số: số hộ chiếu của ta, số lương
tháng lĩnh nơi trước đây ta làm việc, số đăng ký chiếc xe hơi người
bạn, số dân trong thành phố ta ở, quãng cách giữa Trái đất đến Mặt
trăng, nhưng người ta không quên năm chữ số xếp tuần tự và kết hợp một
cách nhất định, đối với anh đã từng là niềm hạnh phúc lớn lao nhất,
người ta không quên giọng nói ấy và cái mùi hương viôlet ấy trong ống
nghe.

Đôi khi tôi cầm lấy ông điện thoại với cảm giác mở một cây dương cầm.
Nhưng cũng có những lúc tôi đặt ống xuống như người đậy một cỗ áo quan.

Và thế là, nó không tồn tại nữa, con số ấy. Hay đúng hơn, nó vẫn tồn
tại, nhưng từ nay, đối với tôi nó là một mảnh đất không thể đặt chân
tới, và không phải chỉ là hàng dặm, hàng cây số ngăn cách tôi với năm
con số ấy mà là những năm ánh sáng không thể nào vượt nổi. Tôi có thể
cấu thành bốn phần năm của quãng cách, thế nhưng, tôi sẽ không bao giờ
quay chữ số thứ năm. Vì con số của em, đối với tôi, tựa hồ như một cánh
cửa đen mà tôi đã đánh mất chìa khóa.

Trước đây, tôi không cần phải nom thấy em. Tôi gọi em, nghe giọng nói
của em và tôi bảo em:" Tay em mới lạnh làm sao, em thân yêu! Tại sao
vậy?". Thế rồi em trả lời tôi tại sao.

Tôi có thể không nom thấy em, nhưng tôi cảm thấy em qua quãng cách, như người dân duyên hải cảm thấy biển tuy không nom thấy nó.

Ấy thế rồi, bất thình lình, biển đã biến mất.

Một câu chuyện nhàm hết sức: tôi, em và... hắn ta, tất nhiên. Ấy nhưng
còn cái máy điện thoại nữa chứ. Mọi sự bắt đầu hôm đám cưới Raxim...

.........

2

- Dạo ấy chúng tôi năm đứa - Phiru nâng cốc nói tiếp - Như trong phim
Họ có năm người, các bạn còn nhớ chứ. Tôi, Kiaman, Murat, Raxim và
Xâymua. Như những pháo đài, chúng tôi lần lượt sụp đổ. Đấy, nhìn xem,
đây là vợ chúng tôi - Mọi người phá lên cười - Lại còn đám nhãi ở nhà
nữa. Vậy thì, hôm nay, chúng tôi mất thêm Raxim. Tất nhiên, tôi nói
đùa. Raxim và Farida thân mến, tôi xin chúc hai bạn tất cả những gì tốt
đẹp nhất, hạnh phúc, niềm vui và một đàn con, trai lẫn gái. Chúng ta đã
uống mừng các bạn và chúng ta còn uống nữa. Lần này tôi muốn nâng cốc
chúc người Môhicăng cuối cùng, anh bạn Xâymua thân mến của chúng tôi.
Anh chàng ấy, thật còn trẻ nhá, anh bạn độc thân của chúng tôi, đó là
mặt trời nhỏ của chúng tôi, niềm an ủi cuối cùng của chúng tôi, cái
biểu tượng của thiên đường đã mất.

Tất cả mọi người quay về phía tôi, qua những tiếc cười và chạm cốc, tôi
nom thấy các khuôn mặt đều nhuốm vẻ hân hoan và ngạc nhiên giống hệt
nhau.

Khi khách khứa đã ra về, Phiru, Kiaman, Murat, có vợ đi kèm, cùng với
tôi dạo chơi dọc những đường phố tối. Đột nhiên, chị Phiru nắm cánh tay
tôi:

- Thế nào, chú Xâymua, bao giờ được ăn cưới chú đấy?
- Chưa đâu!
- Sao vậy? Dễ thường chú lấy làm thật cái bài thuyết lý của anh chàng
lẻo mép này chăng? Chị âu yếm áp mình vào chồng. Chú tin gia đình là
cái địa ngục à?
- Cậu ấy không tìm ra cô nào vừa ý. Phiru nói.
- Thật hả! Các anh các chị này, hay chúng mình cố tìm cho Xâymua một cô
vợ nhé? Nếu chúng tôi tìm được cho chú cô gái đẹp nhất Baku, chú có
đồng ý cưới không nào?

- Cưới quá đi chứ. Nhưng với một điều kiện: các bạn phải làm ngay tức
thời đi, trong lúc tôi đang vui vẻ. Ngay mai tôi có thể đổi ý.
- Chú mình ơi - Kiaman nói - Tìm đâu ra một cô giờ này? Ngoài đường phố
ư? Tớ không nghĩ là cậu có thể lấy một cô gái dạo chơi ban đêm một mình
ngoài đường.
- Thế đấy, tôi nói, vậy thì đừng bàn nữa!

- Tôi có ý kiến: Nếu như chúng ta tìm cho cậu ấy một vị hôn thê bằng điện thoại? Có buồng điện thoại ngay kia.
- Một ý kiến hay tuyệt - tôi nói. Nhưng tôi không có đồng hai xu.

Mọi người liền biếu tôi cả một chục xu. Tôi bước vào buồng điện thoại.

- Cho số đi.
- Quay số nào cũng được - Phiru gợi ý - Đây, chẳng hạn... - Chợt anh ta
ngưng bặt - Cha, không đâu, một trách nhiệm to đấy, chú mình ạ. Cậu mà
không ăn ý với bà mẹ vợ, cậu sẽ oán tớ suốt đời.
- Nhát như thỏ đế - tôi nói. Vấn đề chính là đấy đấy: trách nhiệm. Kiaman, cho số đi.

- Tôi có một đề nghị - chị vợ Phiru nói xen vào, chị bao giờ cũng có
những ý kiến mới - Để không ai phải chịu trách nhiệm một mình, chúng ta
sẽ làm thế này: Mỗi người xướng lên một con số.

- Tuyệt - Phiru nói, anh ta bao giờ cũng khóai chí về những đề nghị của vợ - Hai.
- Chín - vợ Phiru nói.
- Dê rô - Kiaman tiếp vào và quay sang vợ: - Nào em. - Em chả biết, chị vợ do dự, cứ cho là bốn đi.
- Năm - Murat nói.

Riêng chị vợ Murat chưa kịp xướng con số của mình, chuông đã réo.

Phiru trao cho tôi chiếc mùi xoa của anh.

- Này, bọc ống nói lại. Cốt cô ta đừng nhận ra giọng của cậu. Nếu xảy ra việc gì, cậu cứ việc chuồn.

.............

3

Mọi người bật cười. Tôi móc lại ống điện thoại.

- Cô ấy đang ngủ, cô vợ chưa cưới của tôi ấy.

Chúng tôi tiếp tục đi. Ai trở về nhà nấy.

Tôi bỗng dưng cảm thấy tất cả nỗi cô đơn của mình. Tôi đi dọc theo ngả
phố vắng hồi lâu, ngắm nhìn mảng đen ngòm của biển và những chiếc phao
màu sắc khác nhau. (đoạn này hoàn toàn chia sẻ, hic hic)

Đột nhiên, tôi nhớ lại số điện thoại tôi đã gọi một giờ trước đây. Lúc
ấy đã hai giờ sáng. tôi bước vào buồng điện thoại gần nhất. Trong lúc
tìm những đồng hai xu trong túi, tôi sờ thấy chiếc mùi xoa của Phiru,
nụ cười trên môi, tôi lấy khăn bọc ống nói và quay số 29045.

Tôi chẳng phải đợi lâu. Một giọng phụ nữ vẳng tới: cũng không có vẻ gì
là ngái ngủ, coólẽ chỉ hơi mệt nhọc và ngạc nhiên chút xíu.

- Tôi nghe đây.
- Chào cô.
- Chào anh. Ai đấy?
- Tôi đây. Tôi đề nghị chúng ta làm quen nhé!

Bất giác, tôi cố phòng ngừa những lời trách mắng, hoặc những lời thóa
mạ có thể có, để khỏi giật thót nếu như cô dằn mạnh máy, như thể người
ta đóng sập cửa trước mũi anh. Tôi ngạc nhiên không nghe trách mắng,
cũng không nghe thóa mạ gì hết. Giọng nói, vẫn điềm tĩnh như thế, bảo
tôi:

- Anh không nghĩ rằng giờ này mà làm quen thì hơi khuya khoắt sao?
- Đâu có. Tôi vừa dự đám cưới người bạn thân thiết của tôi về. Đó là
người bạn độc thân cuối cùng của tôi. Tôi có cảm tưởng vừa đi đưa đám
anh ta về.
- Ồ! Sao anh lại nói thế? Còn anh, anh chưa có vợ sao?
- Chưa. Còn cô?
- Anh không nghĩ rằng mới buổi đầu mà anh muốn tìm hiểu vậy là hơi nhiều ư?
- Cô thứ lỗi cho tôi nhé. Tôi không phải hàng người bày những trò đùa ở
điện thoại. Tôi cảm thấy cô đơn quá, đơn giản thế thôi. Thế nên tôi
quyết định gọi điện để ít ra được nói chuyện với một người nào đó.
- Sao anh lại biết số điện thoại của tôi?
- Hoàn toàn do tình cờ. Tôi đã quay... những con số chợt đến trong đầu.
- Hay thật!
- Cô biết không, tôi có hơi quá chén và giờ cảm thấy cô đơn.
- Có thể xảy ra lắm.
- Chúng ta có thể gặp nhau đwọc không nhỉ?
- Cái ấy thì hoàn toàn không thể được. Nghe tôi nói nhé, chúng ta hãy
thoả thuận như thế này. Bây giờ khuya quá rồi. Anh hãy trở về nhà và đi
ngủ đi. Và sáng mai, thức dậy, anh sẽ thấy là mọi cái đều ổn thoả. Cam
đoan với anh như thế.
- Nhưng tôi muốn được gặp cô. Hoặc ít ra là trò chuyện với cô.
- Bây giờ anh đã biết số điện thoại của tôi. Hay anh đã quên rồi? Vậy
thì, nếu như trong trạng thái bình thường mà anh muốn, anh có thể gọi
điện thoại cho tôi.
- Cô cho phép chứ?
- Vâng, chúc ngủ ngon.
- Mai tôi lại sẽ gọi điện.

Điều này nói ra có vẻ ngu ngốc, nhưng khi bước đi dọc những phố vắng và
tối của thành phố, tôi có cảm tưởng mình không cô đơn nữa.

Tất nhiên ngày hôm sau tôi không gọi điện. Tôi bận túi bụi suốt ngày và
đã quên khuấy mọi sự. Ít hôm sau, trong buổi họp bàn kế hoạch công tác,
tôi có cuộc đấu khẩu với ông trưởng phòng thí nghiệm của tôi, cũng là
người đang hướng dẫn tôi làm luận án.

Sau cuộc họp, Phiru đưa tôi về nhà anh ta. Hai chúng tôi công tác cùng
một viện. Dọc đường, anh ta lên lớp tôi, giải thích cho tôi rõ không
nên khiêu khích người đối thoại, cho là tôi có lý đi nữa, thì cũng có
nhiều cách phát biểu chân lý, chứ làm mọi người bực tức thì chắc chắn
chẳng phải là cách hay nhất đâu.

- Có một cái gì như phép uyển ngữ - anh ta tiếp - Người ta có thể bảo
một kẻ nào đó rằng hắn ta nhầm, hoặc nói một cách khác, cũng để diễn tả
cái ý ấy, rằng hắn là một thằng ngốc trăm phần trăm, hắn chả hiểu gì về
cái việc hắn làm sất. Vậy thì...
- Vậy thì, mình chán ngấy những cái trò lễ độ của cậu rồi - tôi độp lại.
- Thôi được, bàn cãi với cậu lúc này cũng vô ích. Hãy đến nhà tớ uống chén trà.

- Chú có biết không - chị vợ Phiru bảo tôi, trong lúc anh chồng ở phòng
bên cạnh khoác bộ áo ngủ màu lam và đi giày păng túp lông - Lạ thật
đấy, tự nó biết gọi "má, má" và "ba, ba". Chẳng có ai dạy nó cả... -
Chị ta nói về đứa con trai lên một.

- Ừ lạ thật đấy - Phiru từ hành lang nói vọng vào - Tớ có luận điểm của
tớ về vấn đề này: Chính trẻ con đã sáng tạo ra ngôn ngữ. Không phải
người lớn, vào buổi bình minh của nhân loại, mà chính là trẻ con. Chính
chúng nó đã phát minh ra những từ mà chúng ta, những ngươì lớn đang sử
dụng. Nhìn xem, có tuyệt không? Chú đã từng thấy thằng bé nào như thằng
cháu này chưa, hả, chú Xâymua?

Tôi cố nhớ lại số điện thoại một cách khó khăn. Tôi nhớ được hai số
cuối và con số đầu - hai con số thứ ba, dêrô, nhưng con số thứ hai cứ
chuội đi.

- Này, chị Xêmaia, chị có nhớ cái con số tối hôm nọ chị xướng lên không ý nhỉ?
- Tối hôm nào?

Thế là lại phải dài dòng giải thích, chịu đựng một lô một lốc những lời
đùa cợt, giả thiết, bóng gió, chế giễu. Tôi đã khoác áo ra đến cửa,
chợt nghe tiếng chị Xêmaia:

- Tôi nhớ ra rồi: Chín! Số xe bus của tôi mà!

(còn nữa)
..............
hiepsi
hiepsi
Cấp 4
Cấp 4

Posts : 138
Điểm : 17005
Được cảm ơn : 7
Join date : 28/03/2009
Age : 38
Location : TP. HỒ CHÍ MINH

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết