Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Latest topics
» Mong ho tro cua cac ban lop QT1 K12
Cuối đường, có người đàn ông rẽ trái I_icon_minitimeMon Mar 07, 2011 11:37 pm by greenstarvn

» phần mềm quản lý kho giá rẻ nè
Cuối đường, có người đàn ông rẽ trái I_icon_minitimeTue Dec 07, 2010 2:55 pm by hannad

» Thiết kế website chuyên nghiệp giá rẻ nè
Cuối đường, có người đàn ông rẽ trái I_icon_minitimeTue Dec 07, 2010 2:53 pm by hannad

» Ke toan quan tri
Cuối đường, có người đàn ông rẽ trái I_icon_minitimeFri Dec 04, 2009 1:40 am by phuonganh0704

» Trao sách tận tay - Giá rẻ
Cuối đường, có người đàn ông rẽ trái I_icon_minitimeSat Nov 07, 2009 12:30 am by Admin

» Xin chào các bạn, mình có chút góp ý
Cuối đường, có người đàn ông rẽ trái I_icon_minitimeThu Oct 08, 2009 10:42 pm by binhvuxuan

» Lịch thi Môn Kế Toán Quản Trị nè bà con!
Cuối đường, có người đàn ông rẽ trái I_icon_minitimeWed Sep 30, 2009 11:27 pm by nguyenthachbao

» Tài liệu tham khảo môn "Hành vi tổ chức"
Cuối đường, có người đàn ông rẽ trái I_icon_minitimeWed Sep 30, 2009 11:25 pm by giapvanvy

» câu hỏi ôn tập kt vĩ mô- mình ko post file được(kô thấy chỗ nào cho post)
Cuối đường, có người đàn ông rẽ trái I_icon_minitimeSat Sep 26, 2009 9:00 am by Thu Linh bo

Thống Kê
Hiện có 1 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 1 Khách viếng thăm

Không

[ View the whole list ]


Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 21 người, vào ngày Thu Dec 19, 2013 10:45 pm
Statistics
Diễn Đàn hiện có 102 thành viên
Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: uluamak

Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 1054 in 302 subjects

Cuối đường, có người đàn ông rẽ trái

Go down

Cuối đường, có người đàn ông rẽ trái Empty Cuối đường, có người đàn ông rẽ trái

Bài gửi by hiepsi Sat May 09, 2009 8:33 pm

Bảy giờ tối thứ bảy, từ tầng ba của quán cà phê, Tâm nhìn thấy cuối
đường người đàn ông mặc chiếc áo carô vàng rẽ trái. Dễ đến cả trăm
người rẽ trái cùng một lúc. Nhưng duy nhất người đàn ông ấy hút lấy cái
nhìn của Tâm. Ba năm trước, Tâm đã cùng anh có những kỷ niệm quý giá,
ít nhất là đối với riêng cô.




Sau khi rẽ trái, người đàn ông sẽ đi đâu? Anh sẽ về
nhà trọ nghe nhạc, xem tivi...? Nhậu với những người bạn trai? Hay cà
phê cùng một cô gái đáng yêu nào đấy?

Chiều nay Tâm mặc chiếc đầm bí hồng phấn, trang điểm
nhẹ, đeo một sợi dây chuyền mặt gỗ và vòng tay bằng bạc to bản, có chạm
trổ những đường xoắn ốc. Những người bạn cùng nhà trọ trêu:

- Sành điệu thế!

- Xinh nhỉ! Đi với anh nào đấy?

Điệu một chút cho Tâm cảm xúc tích cực. Lời khuyên
trên sách báo dành cho những người đang cô đơn là hãy mở rộng lòng với
mọi người, tự đi tìm niềm vui cho mình. Từ bao lâu nay, Tâm vẫn cảm
nhận được niềm vui, ý nghĩa và những bài học cuộc đời khi chia sẻ với
những người khó khăn hơn mình. Nhưng không phải chiều thứ bảy, chủ nhật
nào cô cũng có thể đến các nhà mở, mái ấm... Không phải lúc nào những
người bạn cũng dành thời gian cho mình. Những lúc như thế này Tâm lại
ngồi co ro trong góc quán.

Cô phết một ít mứt dâu vào bánh mì. Vị dâu ngòn ngọt
trên đầu lưỡi. Có lần Tâm phết mứt dâu quá tay, vậy là miếng bánh mì
ngọt gắt. Thế đó, vị ngọt không hẳn lúc nào cũng ngon.

Trong cuộc đời mỗi người, những điều may và không may
cứ tuần tự đến, thậm chí đến cùng một lúc, trong cùng một sự kiện. Tâm
có điều may mắn lớn lao là đa số những người quen biết Tâm đều yêu
thương, quý trọng và tin cậy cô như một người chị, người bạn, người em
gái tốt. Nhưng không may là chưa từng có ai thật sự xem cô như một
người tình.

Dạo cô bị viêm hô hấp, ngày ngày tự chăm sóc cho mình,
không tránh được cảm giác tủi thân khi cô bạn cùng nhà trọ được bạn
trai chăm sóc dù chỉ bị cảm nhẹ. Khi cô mua giúp bạn ấy ít cháo, ít
thuốc, người bạn trai nhắn tin cho cô: “Cảm ơn Tâm đã thay mình chăm
sóc bé Linh”. Chưa bao giờ Tâm cảm thấy nhận một lời cảm ơn chân thành
mà lại buồn đến thế.

Tâm nhớ một mẩu tin về một người đàn ông châu Âu hoàn
toàn cô đơn khi trở về nhà sau một chuyến đi xa. Anh quyết định giơ một
tấm bảng lên, trên ấy ghi dòng chữ đại loại là thế này: tôi cần một
vòng ôm.

Trong xã hội hiện đại lắm khi người ta thiếu thốn và
phải đi xin, không chỉ là miếng cơm manh áo mà còn là một cử chỉ chân
tình. Cuối cùng, sau khi rất nhiều người nhìn anh một cách đầy ngạc
nhiên và dửng dưng bước đi, một người đã đứng lại để ôm anh, hay đúng
hơn là cho anh một chút tình người. Kể từ đó phong trào “free hug” rộ
lên ở một số nơi trên thế giới. Còn Tâm thì sao? Thử hình dung nhé, Tâm
ngồi ở góc đường, với chiếc váy hồng, dây chuyền mặt gỗ, vòng tay to
bản có chạm trổ và một tấm bảng giơ cao: tôi cần tình yêu. Khi ấy thì
chuyện gì sẽ xảy ra?

Tâm cười một mình, phết ít bơ đậu phộng vào bánh mì và
nhấm nháp. Tâm nhớ đến nhà thơ nữ Nhật Bản có tên là Komachi, viết về
“đôi mắt thế nhân”. Chính cái nhìn của người đời đối với ta buộc ta
không thể cư xử theo cảm xúc cá nhân mà theo các chuẩn mực xã hội.

“Tôi đang cần người yêu”. Tấm bảng ấy sẽ chẳng bao giờ
Tâm có thể giơ lên được. Tâm là một cô gái có một ít thành công trong
sự nghiệp, có sự tôn trọng, quý mến của mọi người xung quanh. Nhưng xét
cho cùng cô cũng chỉ là một người phụ nữ Á Đông bình thường và yếu
đuối. Cô sợ những ánh mắt chế giễu, khinh khi hoặc hơn thế nữa... Dù có
thể ai cũng hiểu rằng: khi một cô gái cần tình yêu, cô ta không có tội
gì cả.

Có tiếng xôn xao phía sau Tâm, cô lơ đãng quay lại và
tê điếng cả người. Người đàn ông ấy phía sau cô. Anh ta đi về phía bàn
gần chỗ cô. Một cô gái bước theo sau. Tâm không ngẩng lên nhưng cô cảm
nhận được họ đang bước đi. Tim Tâm khẽ se lại.

Người đàn ông cất tiếng gọi thức uống. Tâm giật mình
lần nữa, ngẩng lên nhìn người đàn ông. Cô thở hắt ra. Suýt chút Tâm đã
bật cười thành tiếng. Đó không phải là người đàn ông rẽ trái ở cuối
đường! Cô đã nhìn nhầm! Trong ba năm qua, không biết đã bao nhiêu lần
cô nhìn nhầm người khác ra anh ấy. Lúc thì dáng đi, nét mặt, lúc thì
giọng nói... Cô thấy anh trong rất nhiều người đi lướt qua cô. Không
hẳn vì tình cảm cô dành cho anh mà có lẽ chỉ giản đơn là: trong ba năm
qua, cô không có nổi một hình bóng khác dù chỉ để nhớ thương. Ơ hay!
Thế thì điều gì khẳng định người đàn ông rẽ trái cuối đường chính là
người mà cô nghĩ đến? Cô chỉ nhìn thấy dáng anh ta từ tầng ba của quán
cà phê. Mà trả lời câu hỏi đó bây giờ có cần thiết chăng? Dù sao thì
anh ấy cũng đã rẽ trái rồi...

Bên ngoài trời chuyển mưa. Tâm uống hết ly bạc hà, trả
tiền rồi ra về. Cô định sẽ về trước khi trời mưa vì nếu đợi mưa tạnh
thì có thể sẽ rất khuya, đường lại ngập nước, khó đi.

Nhưng cơn mưa đổ xuống trên đường Tâm về nhà. Bây giờ
là hai mươi giờ ba mươi phút. Con đường có nhiều “lô cốt” mọc lên nên
kẹt cứng. Cả trăm người chịu trận dưới cơn mưa xối xả. Nước bắt đầu
dâng lên. Nhiều xe chết máy.

Phải đến hai mươi giờ năm mươi ba phút Tâm mới về đến
nhà. Người ướt sũng. Cô dắt xe vào nhà mà vẫn còn ngạc nhiên không hiểu
vì sao chiếc xe cũ kỹ lại có thể đưa mình về nhà an toàn đến thế. Tâm
chép miệng: “Đến chiếc xe cũng biết thương mình” rồi thay đồ, nằm dài
trên giường xem tivi.

Thứ bảy an lành!


Truyện ngắn 1.192 chữ của PHƯƠNG TRINH
hiepsi
hiepsi
Cấp 4
Cấp 4

Posts : 138
Điểm : 17008
Được cảm ơn : 7
Join date : 28/03/2009
Age : 38
Location : TP. HỒ CHÍ MINH

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết